Trong mỗi album LOVE YOURSELF 承 ‘Her’ đều có một cuốn The Note của các thành viên. Và dưới đây tụi mình sẽ trans cuốn The Note trong LOVE YOURSELF 承 ‘Her’ L version nhé!
Seokjin
2 tháng 3 năm 19
Một mùi ẩm ướt bao trùm căn phòng của hiệu trưởng khi tôi theo bố vào. Đã được 10 ngày kể từ khi tôi trở về từ Mỹ, và ngày hôm qua tôi nghe nói rằng tôi sẽ học một lớp thấp hơn vì sự chênh lệch chương trình học. “ Làm ơn hãy quan tâm tới cháu” Bố tôi nói khi đặt một tay lên vai tôi, và tôi vô thức cảm thấy không ổn. “Trường học là một nơi nguy hiểm. Luật lệ là bắt buộc”, hiệu trưởng nói, khi thầy nhìn vào mắt tôi. Mỗi khi thầy nói, những vết nhăn trên má và da quanh miệng thầy run rẩy, và bên trong đôi môi tím thẫm của thầy là màu đỏ đen. “Đừng nghĩ như vậy, Seokjin à” Tôi đờ người vì câu nói bất ngờ, làm bố tôi phải ấn mạnh vào vai tôi. Cái nắm của ông ấy rất chặt làm cho các cơ xung quanh má tôi co giật. “Thầy tin rằng em sẽ làm tốt”, thầy hiệu trưởng nhìn thấy ánh mắt cứng rắn của tôi, bố tôi lại càng ấn mạnh vào vai tôi. Tôi nắm chặt bàn tay lại- lực của tay bố tôi rất mạnh đến nỗi tôi tưởng xương vai tôi sắp vỡ vụn. Người tôi chảy đầy mồ hôi và run lẩy bẩy. “Em phải trả lời thầy chứ. Seokjin chắc chắn sẽ trở thành một học sinh tốt.”. thầy hiệu trưởng nói khi nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thân thiện. “ Vâng ạ” với rất nhiều khó khăn, tôi gượng trả lời. Sự đau đớn của tôi thuyên giảm trong chốc lát. Tôi nghe thấy tiếng cười từ bố và thầy hiệu trưởng. Tôi chẳng thể ngẩng đầu lên mà chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi giày màu nâu của bố. Mặc dù tôi không biết ánh đèn chiếu sáng từ đâu nhưng đôi giày phản chiếu ánh sáng lập lòe. Tôi sợ thứ ánh sáng đó.
Seokjin
15 tháng 8 năm 22
Sau khi thoát khỏi một ngã tư tắc ngùn ngụt, tôi vô thức đến một chạm dừng chân đột ngột mặc dù đây là lúc tôi cần tăng tốc lên để đến nơi. Cái xe ở sau vượt qua tôi trong khi bấm còi ầm ĩ và có vẻ như có người đã chửi thề, tất cả trở thành một đống âm thanh không thể nghe được trong sự ồn ào của thành phố. Tôi nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ ở một công viên trong góc đường. Không phải tôi dừng lại vì tôi nhìn thấy cửa hàng. Thật ra, tôi phát hiện ra cửa hàng ngay sau khi tôi ghé vào trạm nghỉ.
Thiết kế bên trong cửa hàng đang được sửa lại và tôi cũng không mong đợi nhiều khi nhìn thấy chủ của hàng, đang sắp xếp lại tài liệu trong góc cửa hàng. Tôi đã từng đến vài cửa hàng hoa nhưng không một người bán hoa nào biết xuất xứ của loài hoa này, và họ chỉ có thể cho tôi xem một vài loại hoa cùng màu. Tuy nhiên, tôi không tìm kiếm một thứ gì gần giống như vậy. Chúng cần là thật. Chủ cửa hàng nhìn tôi một lúc lâu sau khi nghe tôi nói tên loại hoa. Sau khi người chủ chắc chắn rằng họ có thể sắp xếp để giao loại hoa đó mặc dù cửa hàng chưa chính thức mở cửa. Người chủ hỏi tôi “ Vì sao cậu cần loại hoa này vậy?”
Tôi nghĩ về điều đó khi đẩy nắm đấm cửa để ra ngoài và trở lại con đường. Lý do mà tôi cần loại hoa đó ư. Chỉ có một lý do duy nhất. Bởi vì tôi muốn người đó hạnh phúc. Bởi vì tôi muốn người đó cười. Bởi vì tôi muốn người đó tận hưởng nó. Bởi vì tôi muốn trở thành người tốt.
Yoongi
25 tháng 6 năm 20
Sau khi tôi đạp mạnh để cửa mở ra và bước vào, tôi lấy ra một cái túi từ trong ngăn kéo cuối cùng của cái bàn. Khi tôi mở cái túi đó ra, một cái phím đàn piano rơi ra. Tôi ném mạnh cái phím đàn bị cháy vào đống giấy vụn và nằm vật lên giường. Tôi không thể kìm nén trái tim đang đập loạn lên của mình và hơi thở của tôi đang trở nên dồn dập, tôi còn thậm chí không nhận ra, ngón tay tôi đầy tro.
Sau khi đám tang kết thúc, tôi về ngôi nhà bị phá hủy bởi đám cháy của mình ngay lập tức. Bước vào phòng mẹ tôi, tôi nhìn thấy phím đàn bị cháy đến biến dạng. Tôi ngồi ngay xuống bên cạnh nó. Tôi cứ ngồi như thế từ khi ánh sáng buổi chiều lọt qua cửa sổ đến lúc tắt hẳn. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên vài phím đàn piano. Tôi bắt đầu tự hỏi âm thanh của piao sẽ thế nào nếu tôi ấn những phím đàn. Tôi nghĩ về những lần ngón tay mẹ tôi chạy trên phím đàn. Sau khi nhặt một phím đàn lên và đút vào túi, tôi rời khỏi phòng.
Sau gần bốn năm trôi qua. Ngôi nhà trở nên im ắng. Im lặng một cách điên rồ. Kim đồng hồ đã chạy qua 10 giờ tối, bố tôi đã đi ngủ và mọi thứ khác dừng lại hơi thở dồn dập thường ngày của nó. Đây là quy luật của ngôi nhà. Với tôi, sự yên tĩnh đó thật khó chịu đựng. Nó không hề dễ dàng để xóa bỏ bằng thời gian, luật lệ và quy tắc. Tôi tiếp tục nhận được tiền trợ cấp từ bố, ăn tối cùng bố và nghe những lời mắng nhiếc. Thay vì phản ứng lại, chống đối hay tự vướng vào rắc rối, tôi không có đủ dũng cảm để từ bỏ bố tôi và rời khỏi ngôi nhà này, tự trải nghiệm cảm giác tự do thay vì cứ nghĩ mãi về nó.
Tôi choàng tỉnh dậy và lục lọi tìm cái phím đàn trong thùng rác dưới cái bàn. Tôi mở cửa ra và một cơn gió đêm lạnh buốt thổi vào. Một cơn gió đập mạnh vào cửa kính, những sự kiện ngày hôm nay cứ dồn dập tiến tới tôi. Với tất cả sức lực tôi có, tôi ném mạnh cái phím đàn ra ngoài. Đã quá 10 ngày rồi mà tôi chưa đến trường. Tôi nghe nói trường đã đuổi học tôi. Bây giờ thậm chí nếu tôi muốn không rời đi, tôi sẽ bị rượt đuổi ra khỏi cái nhà này thôi. Mặc dù tôi đã căng tai hết mức có thể, tôi không thể nghe được nghe được tiếng phím đàn piano rơi xuống đất. Mặc dù tôi luôn nghĩ về nó, tôi không biết tiếng piano là như thế nào. Mặc dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cái đàn piano đó cũng không thể vang lên những tiếng như ngày xưa. Tôi sẽ không bao giờ chơi piano nữa.
Yoongi
6 tháng 6 năm 22
Tôi cởi áo T-shirt của mình ra một lần nữa. Hình ảnh phản chiếu trong gương hoàn toàn không giống tôi một chút nào. Cái áo phông có chữ “DREAM” viết ngang trên áo không phải loại tôi thích. Màu đỏ, từ “DREAM”, và loại áo bó thế này tôi hoàn toàn không thích. Mệt mỏi, tôi lấy một điếu thuốc và bắt đầu tìm kiếm bật lửa. Không thể tìm thấy trong túi quần jeans của mình, tôi bắt đầu lục lọi cặp sách của mình và tôi nhận ra. Nó đã bị đem đi mất- lấy mất khi tôi kẹp nó vào hai ngón tay. Thay vào đó, tôi lại được ném cho cây kẹo mút và cái áo này.
Với cái đầu bù xù, tôi đứng lên và điện thoại của tôi reo lên mấy tiếng báo hiệu tin nhắn đến. Lúc tôi nhìn thấy ba ký tự trên màn hình điện thoại, mọi thứ xung quanh tôi như sáng lên và tim tôi trùng xuống. Khi tôi kiểm tra nội dung tin nhắn, mẩu thuốc lá của tôi gãy ra làm đôi. Trong một vài giây tiếp theo, cái bóng trong gương mỉm cười. Với từ “DREAM’’ trên áo, màu đỏ, loại áo bó, tôi đang cười một cách ngây ngốc như thể có điều gì tốt đẹp vừa xảy ra.
NamJoon
Ngày 15 tháng 5 năm 20
Khi tôi đi qua căn nhà kho đã từng là nơi ẩn náu cho những người không có nơi nào để đi, tôi cũng đã chỉnh lại mấy cái ghế và bàn bị quay ngược và lau bụi nó bằng lòng bàn tay của mình. Mọi người luôn xúc động khi mọi thứ kết thúc. Hôm nay là ngày cuối cùng ở trường của tôi. Hai tuần trước, điều này đã được quyết định rằng tôi phải có một chuyến đi xa. Tôi không biết mình có trở lại nữa hay không, tôi có thể không bao giờ nhìn thấy lại các anh và các em của mình nữa.
Tôi đã gấp đôi tờ giấy, để nó trên bàn và cầm 1 cây bút chì, nhưng tôi nhận ra tôi không biết nên viết cái gì. Thời gian cứ trôi như thế. Khi tôi vội vàng viết những từ không cần thiết thì đầu bút chì kêu “cạch” và bị gãy. Khi các mãnh vỡ vụn còn đang lem trên giấy, tôi đã viết 1 cách vô thức “Làm ơn hãy sống”. Giữa những vết lem và những chữ viết nguệch ngoạc là những câu chuyện lung tung về sự nghèo đói, ba mẹ, các em và cả việc chuyển nhà.
Tôi đã vo nát tờ giấy, bỏ vào túi và đứng lên, một đám bụi đã bốc lên khi tôi đẩy cái bao ra xa. Ngay trước khi quay đi, tôi đã thổi hơi thở của mình vào cửa sổ bẩn và ghi lên đó 3 từ. Lời tạm biệt không bao giờ là đủ và lời ấy cũng chẳng đủ để truyền đạt suy nghĩ của tôi nếu không nói bất kì lời nào thêm nữa. “Hẹn gặp lại”. Hơn cả một lời hứa, đó là một ước nguyện.
NamJoon
Ngày 30 tháng 6 năm 22
Tôi nhìn chăm chú vào bàn tay mình một cách tự hỏi, như thể nó có ý chí riêng của mình, nó đã vươn ra để nhấn nút mở cửa. Tôi đã từng có khoảnh khắc này trước đây. Khoảnh khắc đó diễn ra rất rõ ràng trong lần đầu tiên, nhưng vì một số lí do nào đó tôi cảm thấy tôi đã lặp lại hành động này vô số lần trước đây. Những cánh cửa thang máy sắp sửa đóng lại để bắt đầu mở lại một lần nữa và dòng người bắt đầu di chuyển. Trong số đó, tôi tìm kiếm một người buộc tóc với sợi dây thun màu vàng. Tôi đã không nhấn nút mở cửa bởi vì tôi biết người ấy đang ở đây, nhưng sau đó nó đã xảy ra vs tôi rằng đó là 1 vấn đề tất nhiên là người này sẽ ở lại đây. Từng bước, tôi bắt đầu di chuyển thụt lại. Khi lưng tôi chạm vào bức tường lạnh của thang máy, tôi đã ngẩng đầu lên và nhìn thấy sợi dây thun màu vàng.
Bóng lưng của một người có thể truyền tải nhiều thứ. Trong số những thứ đó, tôi chỉ hiểu một ít. Có một cái gì đó, chúng ta chỉ có thể đoán và những điều khác vẫn không giải thích được cho đến khi kết thúc. Cái suy nghĩ đó đột nhiên nảy ra với tôi. Một người chỉ có thể nói rằng họ thực sự hiểu một người vào thời điểm khi họ nhìn vào bóng lưng của họ. Vậy sẽ có ai đó cũng có thể hiểu tôi khi nhìn lưng của tôi sao? Ánh mắt của chúng tôi chạm nhau khi tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương thang máy. Ngay lập tức, người đó vội tránh ánh mắt của tôi. Tôi từng thấy những khoảnh khắc này thường xuyên xảy ra trước đây. Khi tôi ngẩng đầu lên, tất cả những gì tôi có thể thấy trong gương là sự phản chiếu gương mặt tôi và tôi chẳng thể nhìn thấy bóng lưng của mình nữa.
HoSeok
Ngày 31 tháng 5 năm 22
Khi tôi cảm thấy khó thở, tôi đã tránh né được ánh nhìn đó. Cho dù tôi thở gấp khi đang nhảy thì hoàn cảnh đó vẫn không phải như thế. Nó xảy ra tương tự như tôi với mẹ. Và đây không thể nào là dấu hiệu mà tôi đã nhớ đến mẹ, nhưng cái cảm giác đó lại càng không thể giải thích hay diễn giải nó theo một cách khác được. Và tôi không thể nhìn thẳng vào gương mặt người bạn tôi. Người bạn ấy là người mà tôi đã quen biết khoảng 10 năm rồi. Và từ đó, chúng tôi đã dành tất cả sức lực để có thể học nhảy cùng nhau cũng như là thất bại và tuyệt vọng cùng nhau. Chúng tôi cùng nhau nằm ườn ra sàn nhà sau khi người đầy mồ hôi, chúng tôi đã đùa giỡn và ném khăn cho nhau. Như thể có cái cảm giác gì đó đã kích động cảm xúc mà tôi đã không cảm nhận được trong 1 khoảng thời gian rất dài, vì vậy tôi đã vội vàng đứng lên. Sau khi quay người bước đi, tôi kế lưng vào tường. Trong khi tôi đang khó khăn để điều hoà lại hơi thở, tôi nghe thấy tiếng gọi “ Hoseok à, con đang ở đâu?”. Đó là một giọng nói của ai đó. Giọng nói đã gọi “ Hoseok à”. Một tiếng gọi mà bây giờ tôi không thể nhớ nó một cách rõ ràng, giọng nói đã mang tôi quay trở lại khoảng thời gian khi tôi chỉ còn 7 tuổi.
Ngày 15 tháng 9 năm 20
Mẹ Jimin đi quanh phòng cấp cứu. Sau khi xác định tên người bệnh và vị trí truyền nước, bác ấy đã phủi nhanh chiếc lá trên vai áo của Jimin. Tôi cảm thấy tôi nên kể cho bác ấy biết lý do lại đưa cậu ấy tới phòng cấp cứu, về việc cậu ấy đã lên cơn động kinh trên trạm xe buýt, tôi đã chần chừ và từ từ đến gần. Lúc sau, mẹ Jimin lần đầu tiên phát hiện ra sự có mặt của tôi và bác ấy nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Tôi không biết phải đáp lại như thế nào, vì vậy tôi đã lưỡng dự. Mẹ Jimin nói “ Cảm ơn” và sau đó quay người lại. Lần tiếp theo sau đó, mẹ Jimin nhìn tôi khi bác sĩ và ý tá bắt đầu chuyển phòng và tôi cố gắng đi theo sau. Trong khi bác ấy nói “Cảm ơn” lần nữa, mẹ Jimin đã đẩy vai tôi. Thay vì nói từ đẩy thì chính xác hơn thì bác ấy để chạm lên vai tôi rồi rụt lại. Tuy nhiên, tôi nhận ra được một đường phân cách giữa mình và mẹ Jimin. Một đường phân cách kiên cố và lạnh lẽo. Tôi có thể sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua nó. Tôi đã từng sống hơn 10 năm ở cô nhi viện. Đủ để có thể đọc được ngôn ngữ hình thể, ánh nhìn và không khí ở đó. Trong khoảnh khắc hỗn độn này, tôi bước lùi lại và gục xuống sàn. Mẹ Jimin nhìn chằm chằm xuống tôi. Mặc dù bác ấy có vóc dáng nhỏ nhắn và rất xinh đẹp nhưng cái bóng của bác rất lớn và lạnh lẽo. Cái bóng đó che phủ tôi, tôi đã ngã lịm đi trên sàn phòng cấp cứu. Khi tôi ngẩng đầu lên, giường bệnh của Jimin đã được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu và chẳng thấy đâu nữa. Từ ngày đó, Jimin không quay trở lại trường nữa.
30 tháng 8 năm 19
Trong khi anh Hoseok đang nghe điện thoai, tôi đá những đống bụi trên nền đất được che bởi bóng của anh. Anh ấy cười với tôi và khuôn mặt như muốn nói “Park Jimin, em lớn rồi đấy”. Tôi đi bộ từ nhà đến trường hết hai giờ đồng hồ. Nếu đi xe bus thì mất chưa đầy 30 phút còn đi đường chính thì chỉ mất 20 phút. Mặc dù vậy, anh ấy luôn bảo chúng tôi chọn con đường băng qua một ngõ nhỏ lộng gió, trèo lên một con dốc nhỏ và đi trên một cầu vượt dành cho người đi bộ. Năm ngoái tôi trở lại trường sau khi xuất viện. Ngôi trường xa nhà tôi và tôi biết rất ít người quanh đó. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi. Vì tôi đã chuyển trường vài lần và tôi không biết khi nào sẽ bị bắt vào viện một lần nữa, tôi nghĩ vấn đề đó không sao hết.
Nhưng khi tôi quen anh ấy. Một thời gian ngắn sau khi kỳ học bắt đầu. Anh ấy đã vô tình đến với tôi và bắt đầu đi bộ cùng tôi trong hai tiếng. Mãi sau này tôi mới nhận ra hóa ra nhà anh nằm ở hướng ngược lại nhà tôi. Tôi không thể tự mình hỏi anh ấy vì sao lại làm vậy. Tôi chỉ mong rằng, thậm chí dù còn một ngày nữa như thế này thôi, chúng tôi có thể ở cùng nhau, hai giờ đồng hồ của chúng tôi, hai cái bóng kề bên , bước đi dưới ánh nắng.
Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, và tôi đá thêm bụi vào bóng của anh ấy rồi chạy đi. Anh ấy kết thúc cuộc gọi và bắt đầu đuổi theo tôi. Cây kem bắt đầu chậm chạp tan ra dưới cái nắng chói chang và tiếng ve sầu vang lên inh ỏi bên tai tôi. Đột nhiên, tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi còn lại bao nhiêu ngày như thế này nữa?
Jimin
3 tháng 7 năm 22
Bình thường, tôi hay nằm lăn lộn trên sàn nhà. Sau
khi tắt nhạc đi, mọi thứ xung quanh liền trở nên im ắng và tôi không thể nghe
được âm thanh nào khác ngoài hơi thở và con tim đang đập của mình. Tôi lấy điện
thoại ra và bắt đầu xem một video vũ đạo mà sáng nay tôi học. Trong đoạn phim
đó, các bước nhảy của người anh đó thật uyển chuyển và mượt mà. Tôi biết rằng
đây chính là kết quả mà anh ấy nỗ lực
không ngừng nghỉ trong hàng giờ liền, mồ hôi và tập luyện. Và tôi, người gần như
không tiến bộ thêm chút nào, trở nên tham lam và ham muốn làm được như vậy. Tuy
nhiên, hiểu và hy vọng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, tôi thường chỉ có thể thở dài ngao ngán. Tôi
gượng đứng lên khỏi sàn nhà, cố gắng bắt chước những cú xoay ấy nhưng tôi cứ bước trật chân. Tôi mắc lỗi liên tục khi tôi phải kiểm soát các bước
đi và di chuyển vị trí. Tôi sẽ tìm ra cách để sửa lại vào ngày hôm sau, nhưng
trước đó tôi muốn chứng minh tôi đang làm một cách nghiêm túc. Thay vì giả vờ
nghĩ rằng “Nó tốt hơn mình tưởng”, giống
như khi tôi có cùng hơi thở với anh ấy, tôi rất muốn được anh ấy coi là bạn nhảy,
một người đáng được tôn trọng.
Taehyung
25 tháng 6 năm 22
Tôi cố ý bước chậm lại bởi vì tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Hôm nay là lần thứ ba chúng tôi chạm mặt nhau ở cửa hàng tiện lợi. Chỉ có điều khác biệt là người ấy* đi ra khỏi ngay khi nhìn thấy tôi. Sau đó người ấy lảng vảng ở gần khu vực vắng vẻ xung quanh sau cửa hàng và khi tôi xuất hiện, họ trốn đi. Họ nghĩ họ trốn kỹ nhưng tôi có thể thấy một cái bóng trải dài trên nền đất. Tôi tự cười nhạo một mình và đi qua giả vờ như chưa thấy gì rồi họ bắt đầu theo dõi tôi.
Tôi bước vào một con ngõ nhỏ. Đây là nơi duy nhất trong khu này chưa bị hỏng đèn đường. Cái ngõ dài hun hút và đèn đường thì ở đâu đó chỗ giữa. Khi tôi thấy ánh đèn ở phía trước, cái bóng liền xuất hiện ở phía sau. Bởi vì thế, ngay lúc đó, bóng của tôi chắc đã kéo dài ra. Có lẽ nó đã in bóng lên cả bàn chân của người đang đi sau tôi với hơi thở dồn dập. Bóng của tôi lại trở về dưới chân tôi khi tôi đi dưới ánh đèn đường. Tôi bắt đầu đi nhanh hơn. Ánh đèn rời xa tôi, bóng tôi bắt đầu hiện lên trước tôi. Không lâu sau đó, một cái bóng không phải của tôi chậm chạp xuất hiện trên con đường bê tông bụi bẩn. Tôi dừng lại, và cái người đằng sau cũng dừng lại.Hai cái bóng khác biệt cùng nhau dừng lại, ngay bên cạnh nhau.
"Tôi sẽ đợi đến khi anh đến đây"- Tôi nói. Cái bóng nhảy ra và có vẻ như người ấy đang run rẩy. Thậm chí sau đó, người ấy tiếp tục nín thở và đứng đó như thể không tồn tại. "Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ, anh biết mà" Tôi nói, khi chỉ vào cái bóng. Một lúc sau, tôi nghe thấy những bước chân vang lên to một cách cố ý. Tôi bắt đầu cười.
29 tháng 12 năm 10
Tôi cởi giày , ném chiếc cặp ra xa và đi vào phòng. Bố tôi đang ở đó.Ý nghĩ bao lâu rồi hay ông ấy đi đâu không còn bận tâm tôi nữa. Tôi nhắm mắt chạy thẳng tới chỗ bố tôi. Tôi không nhớ rõ lắm chuyện gì xảy ra sau đó. Không biết mùi cồn nồng nặc hay đau đớn của cái tát giáng vào mặt làm tôi có cảm giác trước. Tôi không thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Bố tôi hô hấp một cách khó khăn và hơi thở của ông đầy mùi cồn. Mắt ông ấy hằn lên những tia máu và khuôn mặt gồ ghề bắt đầu có những sợi râu lởm chởm. Bố tôi đã tát tôi với bàn tay to lớn đó. Trong khi cố gắng để hiểu tôi đang nhìn chằm chằm vào cái gì, ông ấy lại đánh tôi thêm cái nữa. Sau đó, ông ấy nhấc bổng tôi lên. Mặc dù đôi mắt đỏ ngầu giận dữ trông rất đáng sợ, tôi kinh hãi đến mức không dám khóc. Đây không phải bố tôi. Không, phải mà, Và mọi chuyện lại giống y hệt, không phải ông ấy. Hai chân của tôi lơ lửng trên không. Một lúc sau, đầu tôi đập mạnh vào tường và tôi ngã xuống sàn nhà. Thứ duy nhất mà tôi còn đọng lại trong ký ức là tiếng bố tôi khó nhọc thở.
Jungkook
16 tháng 7 năm 22
Tôi đứng cạnh cửa sổ và cắm tai nghe vào, hát theo giai điệu bài hát. Đã một tuần trôi qua rồi. Bây giờ tôi có thể hát mà không cần nhìn lời. Tôi bỏ một bên tai nghe ra và tập hát trong khi nghe giọng của mình. Người ấy* nói là người ấy thích lời bài hát bởi vì chúng thật đẹp, nhưng tôi không thể hiểu nổi- với tôi, mấy lời bài hát đó vang lên thật xấu hổ. Ánh nắng tháng bảy chiếu rọi qua khung cửa sổ. Có lẽ tại cơn gió, lá cây chậm chạp kêu sột soạt và chuyển sang màu vàng óng. Mỗi khi điều đó xảy ra, ánh nắng chiếu qua mặt tôi làm tôi có cảm giác khác lạ. Tôi nhắm mắt lại. Có lẽ vì lời bài hát hoặc là ánh nắng, nhưng có cái gì đó bắt đầu dâng lên trong ngực tôi, một cảm giác vừa làm tôi vui, vừa làm tôi đau.
11 tháng 4 năm 22
Có vẻ mọi việc đang dần chuyển sang hướng tôi mong muốn. Tôi cố tình đụng phải một tên côn đồ tôi gặp trên đường và bị đánh vào lồng ngực. Tôi nhìn lên bầu trời cao khi đang học trong một căn phòng đóng kín cửa. Bây giờ đã về đêm. Không có gì xuất hiện ngoại trừ bầu trời đen kịt. Tôi nhìn thấy một đám cỏ ở phía xa. Chúng vẫn đứng im mặc dù gió thổi tới. Giống như tôi vậy. Tôi tưởng sắp trào nước mắt ra nhưng tôi lại bắt đầu cười.
Khi tôi nhắm mắt lại, hình ảnh cha dượng mắng mỏ tôi hiện lên. Anh trai dượng đá và cười vào tôi. Họ hàng nhà dượng ném cho tôi những ánh mắt không mấy thiện cảm và nói những thứ vô nghĩa. Họ cư xử như thể tôi không có ở đó, tôi không đáng để xuất hiện. Tôi chống tay lên sàn để đứng dậy, một đám bụi bay vào mặt tôi và tôi ho sặc sụa. Cảm giác đau đớn như khi có ai đó đâm vào xương sườn của tôi. Tôi chạy lên mái nhà của công trường đang xây dựng. Gam màu tối tăm của bầu trời thành phố như trải dài ra vô tận. Trong một khoảnh khắc, tôi không đứng vững và mất thăng bằng. Tôi cứ nghĩ đến việc chỉ cần bước thêm một bước, tôi sẽ chết. Rồi tất cả mọi chuyện này sẽ kết thúc. Và sẽ chẳng ai buồn nếu tôi chết cả.
Taehyung
25 tháng 6 năm 22
Tôi cố ý bước chậm lại bởi vì tôi có cảm giác ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Hôm nay là lần thứ ba chúng tôi chạm mặt nhau ở cửa hàng tiện lợi. Chỉ có điều khác biệt là người ấy* đi ra khỏi ngay khi nhìn thấy tôi. Sau đó người ấy lảng vảng ở gần khu vực vắng vẻ xung quanh sau cửa hàng và khi tôi xuất hiện, họ trốn đi. Họ nghĩ họ trốn kỹ nhưng tôi có thể thấy một cái bóng trải dài trên nền đất. Tôi tự cười nhạo một mình và đi qua giả vờ như chưa thấy gì rồi họ bắt đầu theo dõi tôi.
Tôi bước vào một con ngõ nhỏ. Đây là nơi duy nhất trong khu này chưa bị hỏng đèn đường. Cái ngõ dài hun hút và đèn đường thì ở đâu đó chỗ giữa. Khi tôi thấy ánh đèn ở phía trước, cái bóng liền xuất hiện ở phía sau. Bởi vì thế, ngay lúc đó, bóng của tôi chắc đã kéo dài ra. Có lẽ nó đã in bóng lên cả bàn chân của người đang đi sau tôi với hơi thở dồn dập. Bóng của tôi lại trở về dưới chân tôi khi tôi đi dưới ánh đèn đường. Tôi bắt đầu đi nhanh hơn. Ánh đèn rời xa tôi, bóng tôi bắt đầu hiện lên trước tôi. Không lâu sau đó, một cái bóng không phải của tôi chậm chạp xuất hiện trên con đường bê tông bụi bẩn. Tôi dừng lại, và cái người đằng sau cũng dừng lại.Hai cái bóng khác biệt cùng nhau dừng lại, ngay bên cạnh nhau.
"Tôi sẽ đợi đến khi anh đến đây"- Tôi nói. Cái bóng nhảy ra và có vẻ như người ấy đang run rẩy. Thậm chí sau đó, người ấy tiếp tục nín thở và đứng đó như thể không tồn tại. "Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ, anh biết mà" Tôi nói, khi chỉ vào cái bóng. Một lúc sau, tôi nghe thấy những bước chân vang lên to một cách cố ý. Tôi bắt đầu cười.
29 tháng 12 năm 10
Tôi cởi giày , ném chiếc cặp ra xa và đi vào phòng. Bố tôi đang ở đó.Ý nghĩ bao lâu rồi hay ông ấy đi đâu không còn bận tâm tôi nữa. Tôi nhắm mắt chạy thẳng tới chỗ bố tôi. Tôi không nhớ rõ lắm chuyện gì xảy ra sau đó. Không biết mùi cồn nồng nặc hay đau đớn của cái tát giáng vào mặt làm tôi có cảm giác trước. Tôi không thể nhận biết được chuyện gì đang xảy ra. Bố tôi hô hấp một cách khó khăn và hơi thở của ông đầy mùi cồn. Mắt ông ấy hằn lên những tia máu và khuôn mặt gồ ghề bắt đầu có những sợi râu lởm chởm. Bố tôi đã tát tôi với bàn tay to lớn đó. Trong khi cố gắng để hiểu tôi đang nhìn chằm chằm vào cái gì, ông ấy lại đánh tôi thêm cái nữa. Sau đó, ông ấy nhấc bổng tôi lên. Mặc dù đôi mắt đỏ ngầu giận dữ trông rất đáng sợ, tôi kinh hãi đến mức không dám khóc. Đây không phải bố tôi. Không, phải mà, Và mọi chuyện lại giống y hệt, không phải ông ấy. Hai chân của tôi lơ lửng trên không. Một lúc sau, đầu tôi đập mạnh vào tường và tôi ngã xuống sàn nhà. Thứ duy nhất mà tôi còn đọng lại trong ký ức là tiếng bố tôi khó nhọc thở.
Jungkook
16 tháng 7 năm 22
Tôi đứng cạnh cửa sổ và cắm tai nghe vào, hát theo giai điệu bài hát. Đã một tuần trôi qua rồi. Bây giờ tôi có thể hát mà không cần nhìn lời. Tôi bỏ một bên tai nghe ra và tập hát trong khi nghe giọng của mình. Người ấy* nói là người ấy thích lời bài hát bởi vì chúng thật đẹp, nhưng tôi không thể hiểu nổi- với tôi, mấy lời bài hát đó vang lên thật xấu hổ. Ánh nắng tháng bảy chiếu rọi qua khung cửa sổ. Có lẽ tại cơn gió, lá cây chậm chạp kêu sột soạt và chuyển sang màu vàng óng. Mỗi khi điều đó xảy ra, ánh nắng chiếu qua mặt tôi làm tôi có cảm giác khác lạ. Tôi nhắm mắt lại. Có lẽ vì lời bài hát hoặc là ánh nắng, nhưng có cái gì đó bắt đầu dâng lên trong ngực tôi, một cảm giác vừa làm tôi vui, vừa làm tôi đau.
11 tháng 4 năm 22
Có vẻ mọi việc đang dần chuyển sang hướng tôi mong muốn. Tôi cố tình đụng phải một tên côn đồ tôi gặp trên đường và bị đánh vào lồng ngực. Tôi nhìn lên bầu trời cao khi đang học trong một căn phòng đóng kín cửa. Bây giờ đã về đêm. Không có gì xuất hiện ngoại trừ bầu trời đen kịt. Tôi nhìn thấy một đám cỏ ở phía xa. Chúng vẫn đứng im mặc dù gió thổi tới. Giống như tôi vậy. Tôi tưởng sắp trào nước mắt ra nhưng tôi lại bắt đầu cười.
Khi tôi nhắm mắt lại, hình ảnh cha dượng mắng mỏ tôi hiện lên. Anh trai dượng đá và cười vào tôi. Họ hàng nhà dượng ném cho tôi những ánh mắt không mấy thiện cảm và nói những thứ vô nghĩa. Họ cư xử như thể tôi không có ở đó, tôi không đáng để xuất hiện. Tôi chống tay lên sàn để đứng dậy, một đám bụi bay vào mặt tôi và tôi ho sặc sụa. Cảm giác đau đớn như khi có ai đó đâm vào xương sườn của tôi. Tôi chạy lên mái nhà của công trường đang xây dựng. Gam màu tối tăm của bầu trời thành phố như trải dài ra vô tận. Trong một khoảnh khắc, tôi không đứng vững và mất thăng bằng. Tôi cứ nghĩ đến việc chỉ cần bước thêm một bước, tôi sẽ chết. Rồi tất cả mọi chuyện này sẽ kết thúc. Và sẽ chẳng ai buồn nếu tôi chết cả.
Nguồn: BTS_SG
Follow us on Facebook!
BTS - LOVE YOURSELF 承 ‘Her’ L version : 花樣年華 The Notes
Reviewed by ARMY.IN.VN
on
October 13, 2017
Rating:
No comments: